ùa đông đang dừng ở một nơi nào đó. Cả tuần nay nắng ấm, lũ chim vừa trở lại khu vườn. Trên đỉnh patio, giữa nền lá xanh thẫm, nơi thanh gỗ ngang màu vàng đã phai, hai con chim đang tắm nắng. Trong mắt người cầm máy ảnh, cái chỗ đậu ấy duyên dáng. Phía sau là một bức tường thiên nhiên, những tàng lá thông xanh bốn mùa che kín chia hai khu vườn. Hai con chim đủng đỉnh, quấn quýt, rỉa lông, vẩy cánh dưới ánh nắng mai. Chúng nó sống có đôi và rất dễ nhận diện. Chúng đến và đi như có giờ giấc. Những cử chỉ, sinh hoạt của chúng quen thuộc và thân thiện cho tôi ý nghĩ đời sống của chúng ở đây. Mỗi con chỉ lớn chừng nắm tay. Cả hai có bộ lông gần giống nhau. Con bên trái thanh thanh, đầu nhỏ mỏ dài, lớp lông quanh cổ màu ửng đỏ nổi rõ trên toàn thân lớp lông nâu xám, một ít lốm đốm điểm hoa quanh vùng giữa thân và cổ. Đây là chú chim trống. Con bên phải thấp và tròn hơn, đầu lớn hơn mỏ, ngắn, cái đuôi so le. Lớp lông quanh cổ ửng màu nâu đỏ nhàn nhạt, vòng lông lốm đốm hoa nhiều quanh phần dưới cổ. Chị là chim mái. Đôi chim xích lại gần nhau thanh thản nhìn trời. Không có tiếng rù rù. Mặt trời lên. Nắng vén màn sương. Nắng gọi cây đâm chồi, gọi tiếng chim ríu rít. Những khóm hồng rạo rực. Trong những thân xanh ấy, các dòng nhựa đang cuồn cuộn trở mình gọi nhau. Hằng trăm chồi non bắt đầu rần rật tuôn ra khỏi lớp vỏ xanh, tua tủa. Hai con chim kề vai cùng nhìn về một hướng. Nắng cao hơn, sáng hơn, ấm áp.
Tôi xoay chiếc máy ảnh, chuyển tầm phóng thật gần, lớn tối đa, làm sao
thu cho được tấm ảnh đôi chim thật rõ. Từ khung cửa tôi rón rén, rồi đứng yên.
Con trống nhìn thẳng vào tôi, biết có người đang ngắm nhìn nó. Ánh mắt tinh
anh, nó nhìn chằm chằm vào tôi, tư thế phòng thân. Tôi ngồi xuống thật nhẹ bên
khung cửa, từ từ nhô đầu lên vừa đủ để có thể chụp được tấm hình. Xuỵt! Tiếng vỗ
cánh thoắt nhanh. Con trống vụt mất.
Tôi
đứng lên, tựa khung cửa nhìn con chim còn lại. Không màn đến việc chụp cho được
tấm hình. Con mái đứng đó tiếp tục rỉa lông. Thỉnh thoảng nó nhìn tôi. Bây giờ
chỉ còn một con. Tôi đóng máy ảnh. Chờ.
Một cảm giác nhè nhẹ len vào trong tôi lúc nào không hay,
như hạnh phúc, như bâng khuâng. Mơ hồ như nỗi nhớ. Nắng không phải nắng mùa
chanh trổ hoa. Gió không phải gió mùa mãng cầu kết trái mà nghe lao xao như ẩn
như hiện mùi hoa lá trong khu vườn ấy. Mùi sen ngát tháng tư. Mùi hoa cau. Tôi
nhìn đôi chim ríu rít mà thương nỗi dịu êm.
Thuở
ấy, cái tuổi mười bảy tôi vẫn như đứa bé mười ba. Mộng là tình yêu và đời sống
là dòng nghĩ trôi xuôi. Còn niềm tin, cuối cùng là sự kết tủa của tư duy vĩnh
viễn đọng lại trong ký ức. Không rời. Không phôi pha.
Con
chim trống chưa thấy trở lại. Con mái một mình rỉa lông. Nó nhìn tôi, ánh mắt
vô tư. Mặt trời lên, màu nắng tươi hơn, ánh nắng lung linh.
Từng đốm nắng lay động theo những cành lá đong
đưa. Chim mái hong nắng. Tôi chờ. Chim trống vẫn chưa trở lại. Tôi cất máy ảnh.
Nắng lên cao. Chim mái vỗ cánh bay về hướng cây dương liễu.
Gió
xuân dìu dịu. Chỗ đậu ấy vẫn trống không. Ánh nắng mai tỏa sáng khắp khu vườn.
Ngày sáng lên, nắng thênh thang ngập cả khu vườn. Chỉ có cái tổ bằng gỗ treo ở
cái cột patio là vẫn tối âm u. Nó âm u là vì hướng tổ không quay về phía có ánh
mặt trời. Khi cái tổ nhân tạo còn mới, có một lần, tôi thấy trong tổ có một cọng
cỏ khô vắt qua cửa tổ. Hửng hờ. Rồi thôi. Cọng cỏ như một tình cờ giữa đường
bay một con chim trống nào đó bất chợt ghé lại nghỉ chân, rồi đi. Cái tổ nhân tạo
trống trơn. Đã ba năm chưa có con chim nào làm ổ trong cái tổ bằng gỗ ấy. Màu gỗ
vàng đã ngã sang màu nâu sẫm loang lỗ.
Có
tiếng vỗ cánh cùng với âm thanh ríu rít quen thuộc trở lại khu vườn. Đôi chim
cùng sà xuống một lần, đậu ngay trên hàng rào gỗ chỗ bìa vườn. Khu vườn chỗ bờ
rào bỗng vui rộn tiếng chim. Đúng đôi chim ấy. Con trống thanh thanh. Con mái
thấp thấp tròn tròn, cái đuôi so le. Nắng mai tỏa ngập khu vườn. Đôi chim đứng
bên nhau cùng nhìn về một hướng. Tiếng rù rù tình tứ. Hai chiếc mỏ ngúc ngắc
trao nhau những điều gì. Đôi chim đậu ngay trên chỗ ấy, không phải chỗ đâu
duyên dáng buổi sớm mai.
***
Năm
ngoái…
Chỗ
ấy là nơi hai khúc gỗ nối nhau giữa hai bức hàng rào tạo thành cái góc vuông vức.
Đôi chim xây tổ ở đó. Mới lạ chứ. Bên phải vườn nhà hàng xóm, rải rác có mấy
cái tổ chim nhân tạo, có hai cái tổ lớn màu sơn rực rỡ. Trong khu vườn tôi phía
trái còn có mấy cái tổ bằng gỗ khác treo lơ lửng, tổ nào cũng trống không. Vậy
mà, đôi chim lại xây tổ ngay ở cái góc vuông vức ấy. Từ khi có những cọng rơm
đan với nhau, cho đến khi cái tổ là cái ổ êm ái cho chị chim mái, trong vườn
nhà tôi như nở thêm hoa, cây đâm thêm lá. Một con nằm trong tổ. Một con đứng
bên. Đôi chim ấp trứng. Mỗi ngày nắng lên, tôi e dè nhìn vào cái góc ấy, tránh
những sinh hoạt gây tiếng động… bởi vì ở đó có tổ chim. Mỗi ngày đi qua, lòng
tôi thêm ấm áp, khu vườn thêm vui. Tôi đi chợ PetCo mua loại thức ăn bồi dưỡng
cho chim khi đẻ trứng ấp con. Trên khoảng sân gạch giữa vườn, mỗi sáng có thêm
những nắm hột. Một con trong tổ, một con nhảy xuống lúc ngúc mổ từng chút thức
ăn. Cứ thế.
Chỉ
là nỗi chờ mong vu vơ những tiếng chim non mà có vẻ như đời sống tôi thay đổi.
Mỗi sáng tôi ra vườn. Mỗi ngày đi dạy về tôi nhìn vào nơi ấy. Có gì lạ chưa nhỉ?
Thế rồi, vào một buổi trưa tôi nghe nhiều tiếng chim lạ. Ồ, có tiếng ríu rít rất
non nớt. Điều mới mẻ đã đến, lòng tôi nôn nao. Quả thật các chú chim non đã làm
khoảng vườn trở nên rộn rã. Tôi khe khẽ liếc nhìn vào. Gớm, chỉ hai chú chim
non mà tiếng kêu chiêm chiếp nhộn cả khu vườn, vang cả đến trong nhà. Khi chúng
đói hai cái mỏ màu vàng mở rộng toang hoác. Chim trống tha về những miếng mồi
ngon mớm cho con. Chim mái bay đi. Chim mái bay về, vào tổ, chim trống lại bay
đi. Cứ một đi, một ở, một trong một ngoài, đầm ấm. Dạo ấy hoa hồng nở liên tục,
mùi hương ngọt ngào trong gió, khu vườn rộn tiếng chim, vui lạ.
Mới
đó mà hai nắm thịt tí xíu đỏ hỏn đã vươn vai đứng dậy. Chiếc tổ bây giờ trở nên
quá nhỏ. Cũng màu lông xám của cha, cũng cái mỏ ngắn chân thấp của mẹ, hai chú
chim đã bắt đầu muốn ra khỏi tổ. Tôi e dè, chim non sẽ tập bay. Rồi chúng sẽ
bay đi, trở lại hay sẽ không trở lại. Đôi chim già sẽ theo con về rừng, hay gầy
thêm cuộc sống trong vườn nhà tôi?
Nắng
khẽ khàng.
Một buổi sáng, tôi không nghe tiếng
chim non. Không nghe cả tiếng rù rù. Chiếc tổ nơi cái góc vuông vức ấy trống
trơn. Ồ hai chú chim non đã bay đi? Khu vườn yên lặng, cái yên lặng khác thường.
Cách đó chừng sãi tay, con trống rảo từng bước thẩn thờ trên hàng rào gỗ. Tôi
quay nhìn, ngược phía bên này, chim mái đang co quắp, cuộn lại, thu nhỏ thân
mình, nằm yên, ủ rủ. Ôi, các chú chim non đã bay đi biệt rồi! Những chú chim
non đã sớm rời tổ mẹ bay xa. Rồi chúng có trở lại khu vườn này không? Khu vườn
lặng yên quá. Cay cay trong mắt, tôi đến bên chiếc tổ, nhón chân, rướn người, cố
xem có cái gì còn lại khi những chú chim non đã bỏ tổ ấm bay đi. Cái tổ đầy
phân chim bây giờ đã thành chất keo đan chặt lấy những cọng cỏ khô. Thì ra, cái
khoảng trũng êm ái đã ấp yêu, nuôi dưỡng những chú chim non, rồi đến lúc cũng
không đủ sức giữ được đôi cánh của các chú khi đã đủ lông, đôi chân các chú khi
đã đủ mạnh để có thể bay vào bầu trời kia.
Con
trống thẩn thờ, không buồn bay. Con mái co rúm gục đầu.
Bất chợ… ôi cái gì đây? Một nhúm lông chim? Và cái gì nữa đây, ngay dưới cái tổ chim, khóm hồng… mấy cái lông vũ vấy máu. Ồ tôi có tin được thế không? Trời ơi, tôi đã yên tâm là các con chim non đã đủ lông đủ mạnh, đã lìa tổ bay xa, để vào đời. Chúng xa lìa cha mẹ là lẽ tự nhiên của muôn loài. Không, tôi chỉ muốn tin như thế. Mà ơ còn đằng kia nữa, mấy nhúm lông rải trên cỏ. Ôi cả một phần cuối thân chú chim non nằm trơ đó! Tôi bàng hoàng. Hai con chim non. Sực nhớ, tôi chạy thật nhanh, vòng qua phía trái khu vườn, hướng về phía cổng phụ. Bên trong chiếc cổng phụ nhà tôi, cái bao “cat food” trống trơn. Con mèo tam thể đâu rồi? Con mèo homeless đáng thương của tôi. Con mèo đẹp đẽ, tôi mến nó biết bao, tôi đã vỗ về chăm sóc nó mấy năm từ khi nó bị chủ nhà bỏ rơi, dọn đi ở tiểu bang khác. Ngày nào con mèo ấy cũng có mặt trong vườn tôi. Con mèo tam thể, những đốm vàng đen nổi bật trên bộ lông trắng muốt. Con mèo mà tôi đã vuốt ve cho ăn mỗi ngày. Tôi bứt rứt, trở lại vườn sau. Ngay trên hàng rào gỗ, con mèo nằm đó, đang nhìn về phía tôi. Dáng vẻ khoan khoái. Cái lưỡi hồng đang thè ra

liếm quanh miệng. Con mèo tam thể nhìn tôi. Tôi đứng lặng, đôi mắt chiếu thẳng vào con vật ba màu. Nó vụt chạy!…
***
Bây
giờ, vợ chồng đôi chim đang đậu ở đấy, ngay trên chỗ chiếc tổ năm xưa. Trên vết
thương ngày cũ, đôi chim đang ríu rít rúc vào nhau. Con trống ngúc ngắc cái đầu
thanh thanh trên bộ lông chim mái. Con mái dúi dúi cái đầu vào khoảng lông ửng
hồng quanh cổ chim trống. Tiếng rù rù vang vang trong nắng ấm. Tôi thanh thản đứng
ngắm. Không cần chiếc máy ảnh để lấy cho được tấm hình.
Chính
tâm ảnh về đôi chim đang chảy những dòng êm ả, dịu dàng lắng sâu trong tôi ngày
đầu năm mới.
Sacramento, Một Ngày Đầu
Năm Mới!
NTY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét